How to Take-and-Give Criticism WellHow to Take-and-Give Criticism WellHow to Take-and-Give Criticism WellHow to Take-and-Give Criticism WellHow to Take-and-Give Criticism WellHow to Take-and-Give Criticism WellHow to Take-and-Give Criticism Well

How to Take-and-Give Criticism Well

Being able to accept a bad review and use it constructively is not just an essential life skill; it will also make you happier.

We live in the age of popular criticism. Search a doctor’s name on the internet, and you will quickly find patient assessments of their abilities and bedside manner. Before buying an item even as humdrum as paper clips on Amazon, you can find hundreds of reviews, some extensively detailed, others succinctly vitriolic. You can post on social media that a celebrity's haircut is bad, and you stand a decent chance that he will actually see your snark. In my own business, student evaluations are taken with deadly seriousness. As one academic colleague quips, professors today are treated like a Denny’s on Yelp. Google yourself and your professional rep, and you may find that opinions are… mixed.

We all love to criticize. Unfortunately, we also hate being criticized. That leads to a happiness problem in the giant, constant, panoramic review that is the experience of modern life. We post and comment on others with abandon, but feel aggrieved at the way others assess us, both online and in person. The world seems unlikely to change anytime soon. Fortunately, though, each of us can change how we give and take criticism, in ways that will make us less likely to harm others, more immune to taking offense, and better able to benefit from feedback — even when it is negative.

Criticism is defined as judgment of the merits and faults of something or someone in written or spoken form. Technically, this can include compliments, but that isn’t what concerns us here. What vexes us is criticism of the negative variety, even when well-intentioned — so-called constructive criticism, which means to provide guidance so we can improve. Worst of all is destructive criticism, which aims to hurt or damage. Criticism of either type is intrinsically hard to accept because of the way our brains process it. In 2013, a team of neuroscientists writing in the journal PLOS. One showed that criticism stimulates the regions of the brain involved in social cognition more than those involved in cognition control itself. In other words, the recipient of criticism might be attempting to understand the beliefs and feelings of the critic rather than assessing the criticism itself. When someone says your work isn’t good enough, your natural first thought may be “They must not like me”, rather than “What can I do to improve it?”

Some people react more negatively than others to criticism. People most sensitive are those who score low in self-esteem and high in neuroticism, who are fearful of negative evaluation, and who are generally pessimistic. This isn’t too surprising, in that those already high in negative emotion will feel worse than average about being confronted with negative feedback.

Competitiveness turns out to matter a lot as well: Research from 2012 showed that highly competitive people tend to work harder after receiving destructive feedback, but their performance suffers. One explanation for this may be that competitive people angrily want to prove the critic wrong, as opposed to carefully trying to better themselves.

One interesting finding from the research relates to narcissists, whom psychologists commonly classify as overt or covert. Overt narcissists are loud and aggressive; they demand a lot of feedback—with a strong preference for the positive kind because they like to have their egos stroked, and usually disregard criticism when it is negative. Covert narcissists are just as self-involved, but more insecure; instead of dominating the people around them, they tend to be passive-aggressive and vengeful (and thus quite destructive). And as psychologists discovered in 2008, these covert narcissists are highly sensitive to criticism—more than non-narcissists—which leads them to ruminate more than average and experience more negative emotion. Based on this finding, one way to detect a covert narcissist in the workplace could be by an outsize negative reaction to normal criticism—such as, say, a need to go home for the day after a mixed performance review.

The culture of criticism, abetted by new technology, isn’t going away. The only way to flourish in it, and despite it, is to adopt new habits of getting and giving critical feedback. The research offers us several rules for doing just that:

1. It’s not personal (even when it’s personal).

When we receive criticism, we make it personal in two ways. First, we may naturally analyze the critic rather than the criticism. Second, we tend to consider the criticism a judgment on our inherent abilities, rather than on our performance. Interestingly, even among young children, research shows that viewing criticism as a judgment on one’s abilities can lead to lower self-worth, lower positive mood, and less persistence at tasks.

The solution is to set up an internal affirmation such as: “I don’t care what this feedback says about the person giving it, and I choose not to see it as a personal attack on me. I will assess it on its face about the matter at hand—nothing more, nothing less.” This won’t save your feelings entirely, of course, but it is a helpful metacognitive approach—one that moves the focus from emotion to analysis. That enables you to judge the information on its merits (or lack thereof), as you would if it were about someone else.

2. Treat criticism like insider information.

Once you depersonalize criticism in this way, you can start to see it for what it is.

3. Make criticism a gift, never a weapon.

We all have to dispense criticism from time to time. For some—bosses, for example—doing so is part of the job, and failing to deliver criticism appropriately is evidence of malfeasance or incompetence. The key to criticizing to best effect is to remember the gift/weapon rule: If I am criticizing to help, I am doing it right; if I am doing it to harm, I am doing it wrong.

To keep critical feedback in the first category, the research tells us that it should have five elements: the care of the recipient in mind; respectful delivery; good intentions; a pathway to improvement; and appropriate targeting of the recipient’s needs. This is a lot to hold in your head. One CEO I know tries to remember how best to execute this before a tough employee evaluation by praying for the well-being of the recipient.

4. Praise in public, criticize in private.

This rule is commonly attributed to the legendary football coach Vince Lombardi, who used it to motivate players. Research suggests that his intuition was correct: Scholars writing in 2014 showed that positive feedback given to students in public was 9 percent more motivating than when given privately, while negative feedback in private was 11 percent more motivating than in public. So what does that mean for your snippy Amazon reviews? Send them to the author directly, if you dare. Or better yet, don’t send them at all—unless you truly intend them to be constructive.

If taking some of this advice—especially about how to accept criticism better—is particularly hard for you, you are in excellent company. Many of the most successful people in the world were laid low by run-of-the-mill criticism. Consider Isaac Newton. In 1672, at age 29, he published a paper on light and colors of which he was probably quite proud. Most critics received it favorably, save for one: Robert Hooke, a well-regarded scientist and inventor, who wrote a condescending critique of Newton’s paper. As legend has it, Newton was so angry at Hooke that he slashed every portrait of Hooke he could find, which is why, per the tale, none exists today. Most sources believe that the portrait-slashing part of the story is apocryphal. What rings true, however, is that taking criticism badly is more humiliating, ultimately, than the criticism itself. As with the enraged Newton, so it is for all of us: If instead we do the work to learn to accept negative feedback, our well-being will surely improve.

Bản dịch

Cách Tiếp Nhận và Đưa Ra Lời Phê Bình Một Cách Hiệu Quả

Biết cách chấp nhận những đánh giá tiêu cực và sử dụng chúng một cách xây dựng không chỉ là một kỹ năng sống thiết yếu mà còn giúp bạn hạnh phúc hơn.

Chúng ta đang sống trong thời đại mà việc phê bình trở nên phổ biến. Tìm kiếm tên một bác sĩ trên Internet, bạn sẽ nhanh chóng thấy những đánh giá của bệnh nhân về năng lực và thái độ của họ. Trước khi mua một món đồ bình thường như kẹp giấy trên Amazon, bạn có thể tìm thấy hàng trăm bài đánh giá—có bài rất chi tiết, có bài chỉ đơn giản là chê bai gay gắt. Bạn có thể đăng trên mạng xã hội rằng kiểu tóc của một người nổi tiếng thật tệ, và rất có thể họ sẽ thấy lời nhận xét châm biếm của bạn. Trong lĩnh vực của tôi, các đánh giá của sinh viên được coi trọng một cách nghiêm túc. Một đồng nghiệp trong giới học thuật từng nói đùa rằng ngày nay, các giáo sư bị đối xử như một quán ăn Denny’s trên Yelp. Nếu bạn tìm kiếm tên mình và danh tiếng nghề nghiệp của mình trên Google, có thể bạn sẽ thấy những ý kiến khá trái chiều.

Chúng ta thích chỉ trích người khác, nhưng lại ghét bị phê bình. Điều này tạo ra một vấn đề về hạnh phúc trong thế giới hiện đại, nơi chúng ta không ngừng bị đánh giá ở mọi khía cạnh. Chúng ta tự do đưa ra nhận xét về người khác nhưng lại cảm thấy tổn thương khi bị người khác đánh giá, dù là trên mạng hay ngoài đời thực. Thế giới này dường như khó có thể thay đổi, nhưng may mắn là mỗi chúng ta có thể điều chỉnh cách tiếp nhận và đưa ra lời phê bình để giảm thiểu tổn thương, ít bị ảnh hưởng hơn bởi những lời chỉ trích, và biết cách tận dụng những phản hồi tiêu cực để phát triển bản thân.

Tại sao chúng ta khó chấp nhận lời phê bình?

Phê bình được định nghĩa là sự đánh giá về ưu điểm và nhược điểm của một điều gì đó hoặc ai đó dưới dạng nói hoặc viết. Về mặt kỹ thuật, phê bình có thể bao gồm cả lời khen, nhưng điều chúng ta quan tâm ở đây là những lời phê bình mang tính tiêu cực—kể cả khi chúng có ý tốt, như kiểu "phê bình mang tính xây dựng" nhằm giúp chúng ta cải thiện. Tệ nhất là những lời phê bình mang tính hủy hoại, chỉ nhằm mục đích làm tổn thương người khác.

Dù thuộc loại nào, phê bình vẫn khó chấp nhận vì cách bộ não chúng ta xử lý nó. Một nghiên cứu năm 2013 được công bố trên tạp chí PLOS One cho thấy rằng lời phê bình kích hoạt các vùng não liên quan đến nhận thức xã hội nhiều hơn là các vùng kiểm soát nhận thức. Nói cách khác, người nhận phê bình có xu hướng cố gắng hiểu suy nghĩ và cảm xúc của người đưa ra phê bình hơn là đánh giá chính xác nội dung của nó. Khi ai đó nói rằng công việc của bạn chưa đủ tốt, suy nghĩ đầu tiên của bạn thường là "Họ không thích mình", thay vì "Mình có thể làm gì để cải thiện?"

Một số người phản ứng tiêu cực hơn những người khác khi bị phê bình. Những người nhạy cảm nhất thường có lòng tự trọng thấp, mức độ lo lắng cao, sợ bị đánh giá tiêu cực và có xu hướng bi quan. Điều này không quá ngạc nhiên, vì những người vốn đã có cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ sẽ càng cảm thấy tồi tệ hơn khi nhận được phản hồi tiêu cực.

Tính cạnh tranh cũng đóng một vai trò quan trọng. Một nghiên cứu năm 2012 cho thấy rằng những người có tính cạnh tranh cao thường làm việc chăm chỉ hơn sau khi nhận được những phản hồi tiêu cực, nhưng hiệu suất của họ lại giảm sút. Một lý do có thể là họ quá tức giận và muốn chứng minh người phê bình sai, thay vì thực sự cố gắng cải thiện bản thân.

Một phát hiện thú vị khác liên quan đến những người có tính cách ái kỷ (narcissist), được các nhà tâm lý học chia thành hai loại: ái kỷ công khai (overt) và ái kỷ ngầm (covert). Những người ái kỷ công khai thường lớn tiếng, hung hăng và thích nhận được phản hồi tích cực để thỏa mãn cái tôi của họ, trong khi những lời phê bình tiêu cực thường bị họ phớt lờ. Ngược lại, những người ái kỷ ngầm cũng tự ái không kém nhưng lại thiếu tự tin; họ có xu hướng thụ động, hay để bụng và mang tâm lý trả đũa. Một nghiên cứu năm 2008 cho thấy rằng những người này nhạy cảm với lời phê bình hơn cả người bình thường, khiến họ suy nghĩ tiêu cực nhiều hơn và dễ tổn thương hơn.

Một cách để nhận diện một người ái kỷ ngầm tại nơi làm việc là quan sát phản ứng thái quá của họ trước những lời phê bình bình thường—chẳng hạn như họ có thể nghỉ làm cả ngày chỉ vì một bài đánh giá hiệu suất công việc không hoàn hảo.

Làm thế nào để tiếp nhận và đưa ra phê bình hiệu quả?

Văn hóa phê bình, với sự hỗ trợ của công nghệ, sẽ không biến mất. Cách duy nhất để phát triển trong môi trường này là rèn luyện những thói quen mới khi nhận và đưa ra phản hồi tiêu cực. Dưới đây là một số quy tắc quan trọng giúp bạn làm điều đó:

1. Đừng coi đó là chuyện cá nhân (dù đôi khi nó là chuyện cá nhân)

Khi bị phê bình, chúng ta có xu hướng tập trung vào người phê bình thay vì nội dung lời phê bình, hoặc xem đó như một đánh giá về giá trị bản thân thay vì chỉ là hiệu suất làm việc.

Giải pháp là tự nhắc nhở bản thân:
"Mình không quan tâm lời phê bình này nói gì về người đưa ra nó, và mình sẽ không coi đó là một cuộc tấn công cá nhân. Mình sẽ đánh giá nó dựa trên nội dung thực tế—không hơn, không kém."

2. Xem phê bình như một dạng thông tin nội bộ hữu ích

Khi bạn ngừng cá nhân hóa phê bình, bạn sẽ bắt đầu nhìn nhận nó như một nguồn thông tin có giá trị.

3. Hãy biến phê bình thành một món quà, không phải vũ khí

Nếu bạn cần đưa ra phê bình, hãy nhớ nguyên tắc quà tặng / vũ khí:

  • Nếu bạn đang phê bình để giúp đỡ => bạn đang làm đúng.
     
  • Nếu bạn đang phê bình để làm tổn thương => bạn đang làm sai.
     

Một lời phê bình hiệu quả cần có 5 yếu tố: quan tâm đến người nhận, diễn đạt tôn trọng, có ý định tốt, cung cấp hướng cải thiện, và phù hợp với nhu cầu của người nhận.

4. Khen ở nơi công cộng, phê bình ở nơi riêng tư

Quy tắc này thường được gán cho huấn luyện viên bóng bầu dục huyền thoại Vince Lombardi. Nghiên cứu năm 2014 cho thấy rằng lời khen ngợi công khai có tác dụng tạo động lực cao hơn 9% so với khen riêng tư, trong khi phê bình riêng tư có hiệu quả hơn phê bình công khai 11%.

Nếu bạn cảm thấy khó tiếp nhận phê bình, bạn không đơn độc. Ngay cả những người vĩ đại nhất cũng từng phản ứng tiêu cực. Isaac Newton, chẳng hạn, đã tức giận đến mức phá hủy mọi bức chân dung của Robert Hooke sau khi bị ông này chỉ trích. Dù câu chuyện này có thể phóng đại, nó nhấn mạnh một bài học quan trọng: Phản ứng tiêu cực trước lời phê bình còn tệ hại hơn chính lời phê bình đó.

Thay vì tức giận, hãy học cách tiếp nhận phản hồi một cách xây dựng. Điều đó sẽ giúp bạn trở nên mạnh mẽ hơn, tự tin hơn và hạnh phúc hơn.

Từ vựng nổi bật

Dưới đây là danh sách từ vựng bạn cần nắm rõ để hiểu nội dung bài đọc:

Từ vựng

Phiên âm

Loại từ

Nghĩa tiếng Việt

criticism

/ˈkrɪt.ɪ.sɪ.zəm/

(n)

sự phê bình, chỉ trích

bedside manner

/ˈbed.saɪd ˌmæn.ər/

(n)

cách cư xử của bác sĩ với bệnh nhân

humdrum

/ˈhʌm.drʌm/

(a)

nhàm chán, tẻ nhạt

deadly seriousness

/ˈded.li ˈsɪə.ri.əs.nəs/

(phr.)

mức độ nghiêm trọng tột độ

panoramic

/ˌpæn.əˈræm.ɪk/

(a)

toàn cảnh, bao quát

with abandon

/wɪð əˈbæn.dən/

(phr.)

một cách tự do, không kiểm soát

quip

/kwɪp/

(v/n)

lời nhận xét hài hước, châm biếm

aggrieved

/əˈɡriːvd/

(a)

cảm thấy bị xúc phạm hoặc bất công

extensively

/ɪkˈsten.sɪv.li/

(adv)

một cách rộng rãi, chi tiết

succinctly

/səkˈsɪŋkt.li/

(adv)

ngắn gọn, súc tích

vitriolic

/ˌvɪt.riˈɒl.ɪk/

(a)

chua cay, cay độc

snark

/snɑːk/

(n)

lời châm biếm, lời móc mỉa

immune to

/ɪˈmjuːn tuː/

(phr.)

miễn nhiễm với

vex

/veks/

(v)

làm phiền, gây bực mình

constructive criticism

/kənˈstrʌk.tɪv ˈkrɪ.tɪ.sɪ.zəm/

(phr.)

lời phê bình mang tính xây dựng

merit

/ˈmer.ɪt/

(n)

điểm mạnh, giá trị

well-intentioned

/ˌwel.ɪnˈten.ʃənd/

(a)

có ý tốt

destructive criticism

/dɪˈstrʌk.tɪv ˈkrɪ.tɪ.sɪ.zəm/

(phr.)

lời phê bình mang tính phá hoại

intrinsically

/ɪnˈtrɪn.zɪ.kəl.i/

(adv)

về bản chất

social cognition

/ˈsəʊ.ʃəl kɒɡˈnɪʃ.ən/

(phr.)

nhận thức xã hội

cognition control

/kɒɡˈnɪʃ.ən kənˈtrəʊl/

(phr.)

kiểm soát nhận thức

stimulate

/ˈstɪm.jə.leɪt/

(v)

kích thích, khơi dậy

assess

/əˈses/

(v)

đánh giá

neuroticism

/njʊəˈrɒt.ɪ.sɪ.zəm/

(n)

sự lo âu quá mức

pessimistic

/ˌpes.ɪˈmɪs.tɪk/

(a)

bi quan

self-esteem

/ˌself.ɪˈstiːm/

(n)

lòng tự trọng

as opposed to

/əz əˈpəʊzd tuː/

(phr.)

trái ngược với

competitiveness

/kəmˈpet.ɪ.tɪv.nəs/

(n)

tính cạnh tranh

narcissist

/ˈnɑː.sɪ.sɪst/

(n)

người tự yêu bản thân quá mức